Search
Close this search box.
Search
Close this search box.

BẠN THÂN ƠI…!

Facebook
Twitter
Email

“Bạn thân”, hai tiếng gọi thân thương mà chắc hẳn ai cũng đã từng có ít nhất một lần trong đời. Người bạn thân có thể đi cùng ta một đoạn đường có lẽ đã là điều đáng quý, còn ai có thể cùng ta đi hết quãng đường đời, người đó chắc hẳn là tri kỷ. Chiều nay, bước chân tình cờ ngang qua ngôi trường cũ, nhớ lại những câu chuyện thưở xưa, bỗng đâu ký ức về bạn chợt ùa về, thân thương…

Bạn và tôi gặp nhau vào những ngày đầu lững chững vào lớp một, chung lớp, chung bàn. Tôi thì nhỏ thó, đen nhẻm, bạn thì cao to, nước da trắng hồng, miệng cười chúm chím rất duyên. Bạn có đôi mắt rất đẹp nhưng đượm buồn, có lẽ vì thế mà nó vận vào cuộc đời của bạn. Ấu thơ gia đình bạn là những câu chuyện buồn, ba mẹ không hạnh phúc. Lúc ấy, tôi ở cái tuổi còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện, chỉ thấy mỗi chiều tan học, nhìn chúng bạn háo hức được ba mẹ đến đón, vui mừng, hớn hở, bạn lại nép vào một góc, nước mắt rưng rưng. Tôi là người luôn âm thầm, lặng im đi bên bạn, an ủi, bày trò cho bạn vui. Còn bạn thì luôn bảo vệ tôi, chắc do tôi nhỏ người, cái tính cũng hiền lành, nên dễ bị bạn bè bắt nạt. Những lúc ấy, bạn luôn đứng ra bênh vực cho tôi, bạn to con lắm nên chúng nó sợ, từ đó không dám ức hiếp tôi nữa. Bộ đôi chúng tôi luôn sát cánh cùng nhau, ngày ngày đến lớp trên những con đường rợp bóng mát cây xanh, thỉnh thoảng, những cơn mưa bất chợt khiến chúng tôi thêm thích thú, nó xua tan đi cái oi bức của những ngày trưa nóng nực, tưới mát tâm hồn của đôi bạn trẻ thơ. Và cứ thế, tuổi thơ chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng vui chơi dưới mái trường thân yêu, cùng dìu dắt nhau qua những tháng ngày miệt mài học tập. Bao tháng ngày đi qua, tình bạn chúng tôi cứ mãi lớn dần và thật đẹp đẽ biết bao.

(Ảnh minh họa)

Thời gian thấm thoát trôi rất nhanh, ngày thi chuyển cấp vào lớp sáu cũng đến. Tôi và bạn mải miết ôn luyện để thi vào lớp chuyên, với mong ước lại được chung bàn, chung ghế. May mắn thay, sự nỗ lực của hai đứa đã đem đến kết quả tốt đẹp, cùng đỗ vào lớp chuyên với điểm số khá cao. Bạn vui, tôi vui và “từ đây lại được làm bạn thân tiếp rồi”, hai đứa nhảy cẫng lên mà la thật to. Ngày ngày, bạn chở tôi, chạy boong boong trên chiếc xe đạp cũ. Thương tôi nhỏ con, sức yếu, bạn luôn giành phần chở không thôi. Rong ruổi cùng nhau đi qua những ngày tháng mưa nắng của thời cắp sách đến trường, vui buồn và có cả hờn giận, nhưng tình bạn chúng tôi vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu.

Những năm tháng học hành cứ thế dần trôi, thoắt cái lại đến mùa vật lộn với kỳ thi chuyển cấp sang lớp 10. Những quyển lưu bút học trò bắt đầu trao tay… Bạn khóc khi tôi và bạn sắp phải xa nhau, bạn phải chuyển về quê cùng gia đình, thế là không còn những tháng ngày chung trường, chung lớp nữa rồi. Xa bạn, lòng tôi chênh vênh…

Bước chân vào ngôi trường cấp ba xa lạ, bên những người bạn mới, nhưng một tình bạn âm thầm mà tôi dành cho bạn vẫn hiện diện qua những cánh thư tay. Những niềm vui, nỗi nhớ, chúng tôi cứ gói ghém, trao nhau, vượt qua bao năm tháng…

Bỗng nhiên, những trang thư của bạn dừng hẳn. Những lo lắng, nỗi buồn cứ bủa vây quanh tôi. Tìm hiểu tin tức về bạn thì được biết, bạn đã bỏ học mà xuất ngoại lấy chồng theo ý nguyện của gia đình. Có lẽ, ở bạn đó là sự chọn không mấy dễ dàng và bạn mặc cảm mà âm thầm rời bỏ… Thương bạn và cũng trách bạn thật nhiều, tôi không đủ là chỗ dựa tin tưởng để bạn có thể chia sẻ hay sao? Chúng ta không phải là bạn thân nữa hay sao?… Rất nhiều câu hỏi “tại sao” cứ hiện diện mãi trong tôi, tôi nhớ bạn…

(Ảnh minh họa)

Chiều nay, dạo bước quanh sân trường cũ năm xưa. Vẫn là sân trường ngập nắng, luôn đong đầy và ấm áp, nắng nhảy nhót, len lỏi chiếu qua những tán cây. Mùi hương thoang thoảng quen thuộc của cây hoa, khắc khoải gợi nhớ trong tôi về một thời học trò đầy hoa mộng, nơi đó tôi và bạn, ngây thơ, tinh nghịch. Bao lâu rồi chúng ta không trò chuyện, không cùng nhau bước đi đến những chân trời mới, không còn những trận cười “vỡ bụng” vì những câu chuyện không đâu, trên trời dưới đất mà chúng ta dành cho nhau. Bạn thân là điều gì đó thật giản dị nhưng ấm áp vô cùng, cùng học, cùng vui, cùng trưởng thành. Với tôi, bạn mãi là khoảng trời thanh xuân rực rỡ, là người đi cùng trên đoạn đường lắm chênh vênh…

Anh Anh.

 

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm

Mới cập nhật