Search
Close this search box.
Search
Close this search box.

CÀ PHÊ ĐẮNG

Facebook
Twitter
Email

Có khi nào vô tình gặp lại em
Quán cũ thân quen vắng em xa lạ
Hạ đã qua rồi, Thu vừa mới tới
Người mới chưa quen, vắng em tôi buồn…

“Cho anh ly cà phê đen đá em ơi”! Tôi gọi cô phục vụ. Nhấp nhẹ một ngụm, vị đắng, rất đắng. Một mùi hương quen thuộc chợt bủa vây lấy tôi, hương vị của ngày xưa mà tôi từng thưởng thức.

Nguồn  ảnh: Internet

Có dịp quay về quán cà phê xưa, tôi nhớ về em với những niềm xúc cảm miên man. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao em lại bỏ tôi mà đi. Mặc dù vậy khoảng thời gian bên em đã cho tôi nhiều thật nhiều hạnh phúc. Nào là những lần hẹn hò, những chuyến đi cùng nhau, những giây phút đợi chờ, rồi nỗi nhớ mong khi xa cách… Và tôi chợt nhận ra là tôi đang rất nhớ em, nhớ về “Nó”.

“Nó” –  là tên của một quán cà phê, nơi mà em đã hẹn tôi lần đầu. Tôi vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm ấy, một thằng con trai mới lớn như tôi với cảm xúc bồi hồi khó tả. Tôi không biết mình nên nói gì, làm gì cho buổi đầu hẹn hò thêm thi vị. Và rồi cái gì đến cũng đã đến. Tôi ngồi đó, lắng nghe em kể về lịch sử của “Nó” với những câu từ ngọt ngào đã khiến trái tim tôi thổn thức, đập từng nhịp yêu thương. Và “Nó” –  Một góc nhỏ yên bình cho những trái tim lạc lối…

Ảnh: Internet

Em nói cà phê ở quán này rất ngon và em thích cái vị đắng của nó. Thế là em gọi một ly đen đá, và tôi cũng bắt chước em mặc dù tôi lúc đó không uống được cà phê. Tôi cũng muốn trải nghiệm những thứ em yêu thích, và vì tôi cũng muốn được tìm hiểu em nhiều hơn. Tôi cầm ly ca phê và nhấp một ngụm nhỏ, ôi vị đắng của nó làm tôi trùng hết da mặt như khỉ ăn phải ớt. Em nhìn tôi với nụ cười tinh nghịch nhưng pha lẫn ngây ngô, trong sáng. Trông em lúc đó thật đáng yêu. Cứ thế, thời gian bên em, bên “Nó” mỗi ngày càng nhiều hơn. Và rồi tôi nhớ những lần sau đó khi đến quán, cũng gọi cà phê nhưng của tôi lúc nào cũng cho thêm thật nhiều sữa, còn của em thì chỉ đen đá. Cứ nghĩ sẽ thoát khỏi vị đắng nhưng ôi thôi, vẫn nguyên vị đắng. Thấy vậy, em nhoẻn miệng cười và khẽ nói: “Cà phê thì phải đắng anh ạ! Có đắng mới ngon. Em rất thích hương vị của nó”. Tôi ừ một tiếng để cùng đồng cảm với em, với những đắng cay mà cuộc đời em đã phải trải qua từ những câu chuyện mà em đã chia sẽ. Tôi càng thấy thương em nhiều hơn.

Ảnh: Internet

Những lần sau đó khi đến quán, tôi không gọi cà phê nữa, và bắt đầu thưởng thức những món trong thực đơn của quán. Cứ thế những buổi hò hẹn của chúng tôi đều đặn diễn ra tại “Nó”, và thế là chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.  Những chuỗi ngày hạnh phúc sao mà trôi nhanh quá, mới cầm tay nhau, âu yếm trao lời yêu thương, vậy mà giờ đây tôi chỉ có một mình, cùng với “Nó” nhưng lại vắng em.

Em chia tay tôi một cách lặng thầm khiến cho tôi trở nên một gã si tình ngốc nghếch. Và cứ thế tìm đến “Nó” mỗi ngày với hy vọng sẽ được gặp lại em. Nhưng không, em đã bỏ tôi thật rồi, bỏ “Nó”, bỏ luôn cả vị đắng mà em yêu thích. Không gọi cà phê nhưng sao lòng tôi đắng nghét, nghẹn ngào nỗi nhớ em.

Gửi người yêu xa nhớ!

Nguyễn Sang

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm