Search
Close this search box.
Search
Close this search box.

CÓ MỘT NGƯỜI MẸ MANG TÊN “BÀ NGOẠI”

Facebook
Twitter
Email

Ai trong chúng ta cũng được sinh ra từ cung lòng  của mẹ hiền yêu dấu. Nơi đó, chỉ có ta là duy nhất với mẹ mà không phải là một ai khác. Ngày ta được nên hình, nên dạng  cũng là lúc mẹ phải mang vác cả một chiếc bụng nặng nề. Tuy vậy, mẹ vẫn rất vui và hạnh phúc vì lúc nào cũng có ta kề bên. Thời gian trôi qua, rồi cũng đến lúc ta được nhìn thấy mẹ bầng xương, bằng thịt. Vậy là ước mơ được nhìn thấy thiên thần của chúng ta đã thành hiện thực. Cứ tưởng chúng ta chỉ có một người mẹ trên đời, ấy thế mà trong gia đình tôi đã xuất hiện thêm một người mẹ, đó chính là bà ngoại của tôi.

Nắng đã tắt dần và thay vào đó là mảng tối dày đặc. Trời càng về khuya càng lạnh lẽo, dòng người xuôi ngược cũng đã thưa thớt hơn. Ngoại vội vã bắt chuyến xe cuối cùng để kịp đưa đưa mẹ và tôi lên thành phố, chuẩn bị chào đón tôi đến với thế giới muôn màu. Suốt đêm trong bệnh viện, ngoại và mẹ tôi bồi hồi lo lắng xen lẫn niềm vui chờ thấy tôi ra đời. Mẹ tôi, cứ thế phải chịu những cơn đau ngắt quãng, chốc chốc lại níu áo ngoại như kêu cứu. Thấy thế ngoại liên tục dỗ dành, động viên mẹ tôi với câu nói rất nhẹ nhàng :’ Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua con à! Ngày trước khi sinh con ra, mẹ cũng thế”! Thấy vậy, mẹ tôi thôi không kêu than nữa, chỉ còn lại sự cảm thông và lòng biết ơn sâu sắc đối với ngoại. Bởi thế, ông bà  xưa cũng đã dạy dỗ ta rằng :’ Có sinh con mới hiểu được tấm lòng cha, mẹ”.

Và rồi ngay đêm hôm đó, tôi đã được cất tiếng khóc chào đời. Mẹ vui lắm, ngoại vui lắm và họ nhìn tôi triu mến thân thương. Mẹ quên những cơn đau quặn thắt, quên cả vết dao mổ và chỉ đổi lấy những giọt nước mắt đầu đời của tôi. Còn ngoại nhìn thấy mẹ đau thì ngoại còn đau hơn gấp nhiều lần. Vậy là mẹ phải nằm đó nghỉ ngơi để vết mổ bớt đau hơn. Riêng ngoại thì bắt đầu tất bật với công việc của một người mẹ. Nào là cho tôi uống sữa, tắm rửa, thay tả mỗi khi tôi lỡ làm dơ nó, và bế tôi đi du lịch khắp phòng để hát ru cho tôi ngủ. Nhưng tôi thật không ngoan chút nào, cứ đặt tôi xuống giường là y như rằng tôi nũng nịu, khóc oe oe! Thấy thế, ngoại tôi đành bế tôi ngồi cạnh chiếc giường của mẹ cho đỡ mõi chân. Mẹ tôi thương ngoại lắm, nằm đó mà có ngủ được đâu. Mẹ muốn ru cho tôi ngủ nhưng ngoại thì không muốn, vì sợ mẹ còn bị vết mổ hành.

Suốt mấy ngày trong bệnh viện, ngoại thức trắng đêm chăm tôi và mẹ, ngoại gầy guộc hẳn. Ngày đón tôi về nhà nội, bà ngoại cũng đi theo. Bà ở đó hơn hai tuần để tiếp tục chăm sóc cho tôi và mẹ. Ôi những đêm dài quạnh vắng, chỉ có hình bóng bà ngoại ẵm tôi ầu ơ,dí dầu với những câu hát dân gian  đã nuôi lớn mẹ tôi thuở nào… Nhìn mái tóc ngoại bạc phơ dưới ánh đèn mờ, cùng đôi tay gân guốc, sần sùi vì cả đời vất vả chăm lo cho con cháu, hai mẹ con tôi thấy thương ngoại quá. Mẹ nói, cả đời ngoại đã vất vả nuôi nấng, chăm sóc mẹ , ấy vậy mà giờ lại phải lo thêm cho tôi nữa. Bà quả thật là người mẹ thứ hai của tôi.

Rồi cũng đến lúc ngoại phải rời xa tôi, trở về gia đình của mình. Trước khi đi ngoại còn dặn dò mẹ  con tôi : “Thôi con ở lại nhé, cố gắng ăn uống, bồi bổ cho mau khỏe, ra tháng, rồi mẹ sẽ đón con về nhà. Con ở lại với nội nhé. Chúc hai mẹ con được mạnh khỏe “. Nói mạnh mẽ là thế, nhưng tôi nghe đâu đó tiếng nấc nghẹn ngào vì ngoại không nỡ lìa xa hai mẹ con tôi.

Một tháng trôi qua thật nhanh, cũng đến lúc hai mẹ con tôi được gặp ngoại, à mà là tôi được gặp mẹ hai mới đúng. Nghe tin hai mẹ con tôi về,  ngoại chạy ra tận ngoài ngõ, mé đường lớn đứng đợi. Hai mẹ con tôi bước xuống xe, còn liêu xiêu chưa vững thì ngoại đã chạy ào lại bế tôi vào lòng. Lúc đó, tôi thấy mắt ngoại ngân ngấn nước như muốn khóc, rồi ngoại buộc miệng chửi yêu tôi: “Chó cưng của ngoại, cháu yêu của bà đây rồi”. Rồi ngoại quay sang nhìn mẹ tôi, thấy con gái gầy đi nhiều, đôi mắt thì thâm quầng vì những đêm không ngủ. Mẹ khẽ vuốt đầu rồi thủ thỉ: “Khổ thân con gái mẹ quá, chỉ tại lấy chồng xa mà ra nông nỗi này. Bố nó chắc lại đi làm xa rồi hả”? Con gái khẽ khẽ gật đầu, rồi mẹ dắt hai mẹ con vào trong nhà.

 

Về đến nhà,ngoại không cho mẹ tôi làm bất cứ việc gì. Ngoại bảo,  hai mẹ con cứ trông nhau là được. Mà ngoại nói là nói thế, chứ cứ đêm xuống là ngoại lại bồng bế tôi, để cho mẹ tôi ngủ. Bà bảo mẹ : “ Con ngồi ít thôi, nếu không sau này sẽ bị đau lưng lắm, cứ nhắm mắt ngủ đi, mẹ lớn tuổi rồi, ngủ  cũng có được mấy đâu. Ngày mai, mẹ đi chợ mua ít Đu đủ về hầm giò heo cho con ăn lấy sữa nhé”. Từng lời của ngoại làm mẹ tôi không khỏi xúc động. Ngoại còn nói thêm, khi mẹ sinh ra con, chỉ được tầm vài ngày là mẹ đã phải tự đi giặt giũ, rồi nấu cơm, thậm chí còn phải đi làm nữa, không có ai chăm sóc cho con như bây giờ đâu. Tuy vậy, thời nay đã khác lúc xưa lắm rồi con à. Mẹ yêu con, mẹ yêu cháu mẹ rất nhiều. Ôi người mẹ thứ hai của tôi, bà ngoại yêu dấu của tôi. Ngoại là người mẹ tuyệt vời nhất của con. Con yêu ngoại thật nhiều.

Nguyễn Sang.

 

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm