Thời thơ ấu, tôi chắc rằng bạn và tôi, tất cả chúng ta đều thích những câu chuyện cổ tích với những đoạn kết luôn luôn là một sự hạnh phúc viên mãn. Điều đó làm cho chúng ta tin tưởng vào một xã hội với những con người tốt bụng, đầy lòng nhân ái, biết cho đi mà không đòi hỏi bất cứ điều kiện gì. Hãy cùng báo VNmedia2020 cùng lắng nghe câu chuyện cổ tích thời hiện đại nhé.
Chia sẻ và lan tỏa yêu thương – Ảnh từ Internet
“Cũng như mọi ngày, tôi chạy xe ra bãi xe ôm, ngay gần Lotte Cộng Hòa” Bác xe ôm nói: Nơi tôi ngồi là một khoảng sân cạnh trường Nguyễn Khuyến. Xe cộ qua lại rất đông đúc và nhộn nhịp. Ấy vậy mà chẳng có mấy khách hỏi đến xe tôi. Từ ngày xe công nghệ xuất hiện, những người chạy xe ôm truyền thống như chúng tôi, những người già U70 không đủ sức cạnh tranh và cứ phải ngồi trông ngóng khách từng giờ từng khắc. Trời hôm ấy rất nắng, dù có tán cây xỏe rộng trên đầu nhưng tôi cũng đổ mồ hôi khá nhiều. Rồi sự chờ đợi cũng làm tôi mệt mõi, tôi cũng muốn nằm nghỉ trên xe một chút cho bớt mệt. Chưa kịp nằm xuống thì từ xa bước tới, một người phụ nữ trung niên, tôi đoán cô ấy cũng tầm U50. Bỗng cô ta nhoẻn miệng cười thật tươi rồi hỏi tôi ” Nhờ chú chở con đi đến quận 1 nơi khách sạn con đang ở”. Tôi nói 100.000 đồng, cô có muốn đi không? Cô ta nói, nhờ chú giảm xuống một chút được không ạ? Năn nỉ nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng lần chần, rồi nói vậy 60.000 đồng. Cô ta đồng ý, rồi lại tiếp tục nở nụ cười tươi tắn. Gương mặt mảnh mai với mái tóc tém ngang màu nâu hạt dẻ, ăn mặc lại rất đơn giản. Thế là cuối cùng tôi cũng chở cô ấy. Vừa đi, cô ấy vừa nói chuyện, hỏi thăm hoàn cảnh gia đình tôi và lý do tại sao tôi lớn tuổi mà vẫn phải đi chạy xe ôm vất vả. Đôi ba câu chuyện nhỏ thế thôi mà đoạn đường ngắn ấy cũng làm cô ấy gần như hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi. Khi chở cô ấy đến nơi, cô ta lấy ra tờ 100.000 đồng để trả tiền. Tôi mở bóp ra để trả lại tiền dư nhưng cô ấy đẩy tay tôi ra, lại nở nụ cười tươi rói rồi nói:” Chú cứ giữ hết đi ạ. Con cám ơn chú đã chở con về nhé”. Tôi cám ơn cô ấy và quay xe trở lại chỗ đậu, nhưng cô ấy lại xin số điện thoại của tôi để có muốn đi xe thì nhờ tôi chở. Cô ấy cũng để lại số điện thoại cho tôi để tiện liên lạc. Cô ấy là việt kiều Mỹ về thăm gia đình ở quê, nhưng hiện cô đang ở thành phố nên không có người thân để đưa đón. Thấy hoàn cảnh tôi khó khăn, vậy là cô ấy có nhã ý muốn mua cho tôi một chiếc xe mới, giúp tôi có một phương tiện tốt để mưu sinh. Tôi về nhà suy đi nghĩ lại, liệu đây có phải là sự thật không? Hay chỉ là lời hứa bâng quơ. Sang ngày hôm sau, chiến điện thoại củ chuối của tôi reo lên inh ỏi. Tôi bắt máy và đầu dây bên kia là giọng nói nữa lạ nữa quen cho đến khi cô ấy nói con đang chờ chú để đi mua xe. Tôi mừng rỡ, rối rít cám ơn cô ấy và lên xe đến điểm hẹn. Sau khi lướt qua một vòng những chỗ bán xe thì chúng tôi không tìm thấy chiếc xe nào phù hợp vì thấy tôi nhỏ con, gầy nhom yếu ớt nên chủ cửa hàng cũng không muốn bán. Thấy vậy cô ấy cũng động viên tôi vẫn với nụ cười hiền hòa ấy: ” Con thấy chủ nên nghỉ ở nhà cho an toàn ạ”. Tôi cũng cười trừ chứ biết làm sao. Tôi quay trở về mà trong lòng buồn lắm vì từ lúc vào nghề đến giờ tôi luôn mong ước có một chiếc xe mới. Chiếc xe tôi đang chạy là chiếc Dream II rất cũ kỹ, tôi đã mua lại từ tiệm xe cũ. Mà nay có cơ hội thì lại bị vụt mất. Hình như cô ấy đọc được tâm sự của tôi. Sau đó, cô ta đã tìm địa chỉ và đến thăm nhà tôi vào buổi trưa hôm sau.Sau khi thăm hỏi và thấy được hoàn cảnh của gia đình tôi, cô ấy thấy rất cảm động và đã gửi một món quà nho nhỏ cho tôi, một chiếc ví màu đỏ, nho nhỏ rất xinh, trong đó có số tiền 10.000.000 đồng. Cô ấy bảo tôi gửi quỹ tiết kiệm để có thể giúp ích cho cuộc sống của tôi. Tôi cám ơn cô thật nhiều vì từ trước đến giờ chưa có người lạ nào đối xử tử tế và rộng lượng với tôi như vậy. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn khi được cô ấy giúp đỡ. Tôi đã nghĩ cô ta như một cô tiên vậy. Nụ cười tươi sáng, gương mặt rạng rỡ, trẻ hơn số tuổi mà cô ấy đang có. Cám ơn cô gái đã thương cho số phận của người chạy xe ôm này. Trước khi cô ấy về nước, cô ta cũng chào tạm biệt và hẹn gặp lại tôi năm sau khi cô có dịp về Việt Nam. Cám ơn cô gái thật nhiều. Cầu chúc cho cô luôn bình an và hạnh phúc mỗi ngày. Tôi thì thầm cầu nguyện.
Ảnh từ Internet
Câu chuyện được kể lại thật từ chú xe ôm tại khu phố nhà tôi đấy các bạn. Hãy cùng nhau, chúng ta lan rộng tinh thần chia sẻ yêu thương đến những người có hoàn cảnh khó khăn các bạn. Để xã hội ngày càng tươi đẹp hơn nhé.
Teresa Quyên