Trong cuộc sống đầy bận rộn lo toan với miếng cơm manh áo. Công việc gần như đã chiếm hết thời gian của mình. Hiếm khi có những bữa cơm gia đình cũng như âm thanh từ những tiếng cười khanh khách khi được nghe ba tấu hài từ những câu chuyện cười ý nghĩa và đầy thú vị. Mình bị cuốn vào công việc mỗi ngày từ sáng đến tối khuya.
Cho đến một ngày khi vừa đặt chân đến công ty, mở laptop ra để bắt đầu vào việc thì tiếng điện thoại vang lên và đầu dây bên kia lên tiếng: “Bác Q ơi! Ông ngoại bị té dưới sàn nhà tắm rồi. Không đứng lên được”. Chỉ nghe đến đó thôi, tim tôi đập liên hồi và tôi cũng tự trấn tĩnh mình một chút. Rồi nhanh chân chạy về nhà sau khi kịp nhắn cho sếp ít dòng xin phép.
Hãy yêu thương cha mẹ khi còn có thể – Ảnh sưu tầm từ Internet
Tôi chỉ mất 15 phút là đã về đến nhà, thấy ba tôi ngồi trên chiếc ghế bố, mặt tái xanh, hoảng sợ và thêm vào đó là vết trày ở tay và chân đang chảy máu. Thấy tôi về, dù đang đau đớn như vậy ba vẫn gượng cười rồi nói: “Sao con lại về? Không phải con đang đi làm sao? Ba không sao đâu! Con đi làm đi”.
Tôi lặng người khi thấy ba cứ xuýt xoa, thở hổn hển. Nói đoạn, tôi mới hỏi thăm: “Ba đau ở đâu vậy ba”?
Ba trả lời :” Cái chân phải của ba đau quá. Ba không thể đứng lên được con ơi”!
Lúc này thì ba đã chịu nói rồi. Nhìn thấy ba đau đớn mà tôi xót xa vô cùng. Tôi lấy dầu xoa bóp để làm dịu cơn đau của ba. Nhưng một hôm rồi hai hôm, cơn đau cứ mãi kéo dài ba không thể chịu đựng được nữa. Thế là tôi quyết định cho ba đi bệnh viện. Kết quả chụp X’quang cho thấy phần xương đùi của ba đã bị gãy và phải nhập viện để điều trị. Sau ca phẫu thuật, ba phải mất gần một tuần để hồi sức. Cuối cùng, ba cũng được xuất viện về nhà. Khoảng thời gian chăm sóc ba ở bệnh viện mỗi ngày, hai cha con mới có khoảng thời gian trò chuyện. Ba bắt đầu kể những câu chuyện với người bạn thân, những ca khúc nổi tiếng của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn (Ba là fan ruột), rồi những lần trốn học đi chơi với má, rồi học lóm lớp đàn ghi-ta, và vân vân nhiều câu chuyện khác nữa. Hai cha con lại có những tràng cười khanh khách, khiến các bệnh nhân chung phòng cũng vui lây.
Ảnh sưu tầm từ Internet
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp nối, tôi phải trở lại công việc còn dang dở, lại tiếp tục bị cuốn vào vòng xoay của nó nhưng tôi đã không để cho mình mất đi những khoảnh khắc bên ba một lần nào nữa. Tôi dành thời gian cho ba mình nhiều hơn, để được nghe những câu chuyện ba kể và để có những tràng cười vui tươi mỗi ngày. Bạn thấy đó, nước mắt có bao giờ chảy ngược.Cha, mẹ dù có như thế nào đi chăng nữa, họ luôn dành hết sự yêu thương cho những đứa con của mình. Hãy trân trọng từng phút giây bên cha mẹ bạn nhé ,vì cuộc đời đâu mấy lần 10 năm.
Teresa Quyên