Bạn đã bao giờ có suy nghĩ về việc đi du lịch một mình nhưng rồi lại gạt bỏ nó qua một bên chỉ vì những nỗi sợ hãi? Bạn sợ rằng chuyện đó quá liều lĩnh và ẩn chứa nhiều rủi ro? Bạn nghĩ du lịch một mình trông sẽ giống một đứa tự kỉ? Bạn lo rằng mình sẽ rất cô đơn trên suốt chặng đường?
Tin tôi đi, bạn sẽ thay đổi tất cả những suy nghĩ đó chỉ sau một lần “nhắm mắt làm liều”. Ai đó đã nói rằng “Du lịch một mình là món quà tuyệt nhất bạn có thể dành tặng chính bản thân mình”. Đó là cách tốt nhất giúp bạn thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân và tận hưởng sự tự do trọn vẹn.
Lang thang trưa hè trên đảo Điệp Sơn
Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ thật điên rồ, buồn chán khi đi du lịch một mình, con gái du lịch một mình thật nguy hiểm hay có ai đó lại bảo rằng thật quá sớm để một cô gái trẻ 9x như tôi du lịch một cách cô độc, tìm về với thiên nhiên và hướng về bên trong sự an yên như vậy. Tuổi trẻ là phải thật sôi động. Cũng không biết đã bao nhiêu lần tôi một mình, một balo hay một chiếc vali, đến một nơi không quá sôi động, hoà mình với thiên nhiên, cây cối, núi rừng, những bãi biển xanh cát trắng hay với con hồ như thể bất tận và tuyệt đẹp nhưng hiếm thấy bóng dáng khách du lịch, ngủ trong một bungalow giản dị nhìn ra con hồ chạm mây hút mắt tuyệt đẹp như The Two Shores of Village tại The Entrance, Sydney. Đôi khi, chỉ đơn thuần là ngồi đọc sách tắm nắng trên biển, hay kết giao, chia sẻ tâm tình cùng một vài người mà tôi vô tình gặp trên hành trình tôi đi qua. Với tôi, độc hành nhưng không cô độc. Đi là để trải nghiệm và là cơ hội để tìm lại chính mình.
Tự đặt máy quay ghi lại dáng vẻ của chính mình, cũng là cách để tôi tìm lại chính mình và hưởng thụ chuyến đi độc hành (Biển Manly, Sydney – Jollie Uyen)
Du lịch cô độc…
Người ta sẽ thường thấy hình ảnh những bạn gen Z du lịch bao giờ cũng cùng nhau đầy nhiệt huyết và năng động. Nếu không một nhóm đông người thì cũng có đôi có cặp. Nhưng thi thoảng, bạn cũng sẽ thấy đâu đó hình ảnh một vài người trẻ một mình, lặng lẽ không xô bồ. Họ đơn thuần lấy việc dịch chuyển như một nhân duyên để lắng đọng nội tại, để học cách đón nhận mọi cung bậc đang khấp khởi bên trong, để nhìn ngắm cuộc sống và cả nhìn ngắm chính bản thân mình.
Sau một thời gian làm việc ở những nơi khác nhau, đi cũng nhiều nơi khác nhau, ở độ tuổi 26 – 27, tôi không còn du lịch theo kiểu chỉ để ngắm nhìn cho-bằng-được những khung cảnh mới lạ, ghé thăm cho-bằng-được những điểm mà ai ai cũng nhắc rằng bạn cần phải đến hay phải thấy nữa. Từ những năm ấy, tôi ít khi dịch chuyển theo kiểu ‘tham lam’ như vậy.
Khi ghé thăm một nơi như The Two Shores of Village tọa lạc tại một thị trấn nhỏ The Entrance của thành phố Sydney với những con hồ trong veo, long lanh bất tận hay L’Alya Ninh Vân Bay, Nha Trang nằm dọc theo vịnh biển Ninh Vân xinh đẹp và lãng mạn, bao quanh là thiên nhiên núi rừng hoang sơ, yên tĩnh, biển xanh tự nhiên. Tôi gần như dành hẳn gần một tuần tại đó. Để hít căng tràn và trọn vẹn nhất có thể bầu không khí trong lành, để lắng mình trong bản nhạc thiên nhiên chan hòa, và để cảm nhận tận cùng sự tĩnh mịch của màn đêm nơi núi rừng và biển cả như đang vuốt ve và xoa dịu cho những nỗi đau bên trong mình.
Một góc L’Alya Ninh Vân Bay (Jollie Uyen)
Tôi đến L’Alya vào một buổi sáng đầy nắng xuân của Khánh Hoà, anh chàng quản gia tại đó đón tôi bằng một nụ cười thân thiện và trìu mến. Theo như “booking” từ trước, resort đã chuẩn bị cho tôi một chỗ ngủ ở trên đồi đá, nơi có thể nhìn ra hàng cây nhấp nhô, xa xa là bãi biển của Vịnh Ninh Vân. Mỗi ngày, tôi chỉ đơn giản là thức dậy thật sớm, dạo quanh khuôn viên L’Alya với nhiều cây xanh xung quanh, thi thoảng lại bắt gặp 1 vài ‘bạn nhỏ’ từ đâu trong rừng đi ra ngoài ngắm nhìn “thế giới quan”, hay rảo bước trên bãi cát trắng ngắm nhìn sóng biển vỗ nhẹ vào bờ. Một nơi quá yên bình để bạn có thể ngắm nhìn sự tĩnh tại từ bên trong. Và giờ đây, sự lắng im bên ngoài và nội tại như hòa làm một. Để bạn thấy những nỗi đau, những lo toan, những bộn bề thường nhật chỉ đơn thuần là phản ứng tâm lý, sẽ đến rồi đi, sẽ sinh rồi diệt, như những đám mây, sẽ bị tan nhòa trong ánh nắng. Những bạn nhân viên ở đó nhìn tôi và cười “Sao em đi một mình buồn vậy!” Tôi cũng nở nụ cười. Tôi ngồi xuống chuyện trò với họ. Những nụ cười “haha” khúc khích như xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Họ và tôi rời nhau, không vấn vương, không lưu luyến, nhưng tôi biết một điều rằng họ nhận ra một mình không hề là buồn bã.
Đọc sách ngoài biển cũng là việc tôi thường làm mỗi khi du lịch một mình. Nó giúp mình thư thái và tịnh tâm (Jollie Uyen)
Cô độc nhưng tỉnh tại
Tôi nghĩ sự lang thang nhưng không hẳn là lạc lối. Bạn lang thang từ đôi chân, nhưng tâm bạn vẫn thật tĩnh giác trước những biến chuyển của mình, của tha nhân và của cuộc đời. Lúc ấy, bạn sẽ không chống đối hoàn cảnh của mình, không buông xuôi theo số phận, mà chỉ đơn giản là thanh thản quan sát, như khi bạn chạy bộ mỏi mệt và quyết định dừng lại bên một gốc cây để lặng ngắm một dòng sông. Tôi nghĩ những nốt lặng là vô cùng quan trọng. Để bạn không làm con rối cho những rối rắm bên trong mình, trong cuộc sống ngày nay vốn lắm đa đoan.
Khi ở The Two Shores of Village – The Entrance, tôi xúc động trước khung cảnh tuyệt đẹp của một thị trấn yên bình ngoại thành của thành phố Sydney luôn xô bồ, sôi động và náo nhiệt. Đứng bên này, tôi chỉ có thể nhìn thấy bên kia đồi xa tít phủ đầy mây và sương mù, chiếc hồ trước phòng trong veo và long lanh dưới ánh nắng ban mai, hóa trữ tình, thi vị khi bình minh ló dạng hay cả khi hoàng hôn buông xuống. Buổi sáng, buổi chiều tôi đi dạo quanh hồ. Những chú ngỗng, chú vịt ở đâu đó bì bởm, thong dong thả mình trên mặt hồ có đôi có cặp, lâu lâu lại có đàn chim bay ngang “chí ché” phá tan bầu không khí yên bình vốn có… Chúng khiến tâm hồn tôi rạo rực, yên bình lạ kỳ. Hoàn toàn ngây thơ, hoàn toàn trong sáng.
Mỗi buổi sáng tinh mơ tại The Two Shores Of Village – The Entrance, Sydney (hình ảnh chụp bởi Jollie Uyen)
Tôi chưa bao giờ thấy sự cô độc bên trong mình là tiêu cực. Nhờ sự cô độc ấy là mỗi chúng ta tự nhiên hòa đồng với mọi người nhưng không hề toan tính hay ích kỷ. Vì trong sự cô độc, bạn rơi vào những khoảng lặng sâu lắng, nơi không còn sự phân tích của lý trí hay sợ hãi, giận hờn của cảm xúc. Và khi vượt thoát ra khỏi điều này, thì ta sẽ thấy mình sẽ dễ đón nhận và thấu cảm cho nỗi đau bên trong, và cho bất cứ con người nào dù họ là xấu xa đi chăng nữa.
Tôi nhớ trong bữa ăn với chị Taxi trong lần tôi một mình lang thang ở phố núi Gia Lai, chị chia sẻ về gia đình của mình và chị buồn vì cha mẹ chị luôn cãi vã to tiếng với nhau. Chị không dám đối diện với hoàn cảnh ấy. Chị luôn sợ hãi mỗi lúc về nhà. Tôi chỉ lắng nghe và nói với chị một điều này thôi: “Em nghĩ chị buồn vì chị MUỐN những người thân đối xử với nhau theo cách của mình. Cái MUỐN đó khiến lòng chị tổn thương.” Bên bếp lửa hồng, chị cúi đầu và gật đầu trong thinh lặng.
Vào một chiều tháng 12 mang mát, tôi lang thang ở phố núi Gia Lai (Jollie Uyen)
Chúng ta biết rằng có nhiều điều mong muốn là tốt đẹp, nhưng có những mong cầu người khác phải ứng xử theo ý của mình lại khiến ta dễ dàng nổi cáu và phiền não. Trong những chuyến đi cô độc, tôi biết mình không thực sự muốn nhiều như thế. Đơn giản là mỗi sáng dạo quanh hồ, mỗi trưa ngắm biển đọc sách, mỗi tối bên bếp lửa hồng cùng những người tôi chưa từng quen biết trước đó, và màn đêm buông xuống thì lắng nghe âm thanh núi rừng, như vậy là đủ. Cô độc để biết đủ. Cô độc để có thể trở về chính mình, với bản chất tĩnh và vô tận bên trong. Ai ai vốn dĩ cũng có thể chạm đến cung bậc đó.
Du lịch một mình không đáng sợ như bạn nghĩ. Du lịch một mình để thăm thú những thắng cảnh đẹp đẽ, thưởng thức những món ăn ngon, trải nghiệm văn hoá mới, hướng bản thân bạn vào bên trong tìm chút bình yên để giúp bạn cân bằng và hồi sinh cảm xúc, bạn sẽ có những thay đổi tốt đẹp khi trở về sau những chuyến đi.
Tìm đọc thêm nhiều bài viết khác liên quan trên trang báo VNmedia2020 bạn nhé.
Soya Wanderlust