Search
Close this search box.
Search
Close this search box.

HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN – CẢM NHẬN VÀ YÊU THƯƠNG

Facebook
Twitter
Email

“Sống đơn giản cho đời thanh thản”, tôi đã từng được nghe một câu nói hay như thế. Giữa cuộc sống đời thường với bộn bề lo toan, liệu mỗi người chúng ta có lắng lại một chút, để nhìn lại, để cảm nhận được những điều xung quanh? Có những thứ rất bình dị, rất giản đơn nhưng mang lại cho ta nhiều xúc cảm…

Tôi và những ngày bình minh thức dậy, được ngắm nhìn những “thiên thần nhỏ” đáng yêu đang say ngủ, đôi mắt lim dim, thỉnh thoảng chúng mơ ngủ đạp đạp đống chăn mền, ôi, thân thương và ấm áp biết bao. Rồi mẹ chúng loay hoay chuẩn bị bữa sáng, thơm ngon và tươm tất. Thế mà thoắt cái đã sắp đến giờ bọn trẻ đi học, mẹ chúng bấy giờ đã hết phút giây hiền dịu rồi nhé, cho mấy phát vào mông từng đứa một, cả ông bố nữa, “cho chừa cái tật ngủ nướng của mấy bố con đi”, tôi lầm bầm. Và thế là một ngày mới rộn rã, năng động lại bắt đầu với gia đình nhỏ này.

(Ảnh minh họa)

Một phút tôi ngẫm lại, phạt mấy bố con nó mấy roi thế thôi, chứ thật tâm tôi cũng thích cái cảm giác cả nhà được say sưa ngủ nướng, không phải thức dậy sớm. Nhất là những ngày chớm đông se lạnh, được “làm biếng” cuộn tròn trong chăn ấm, nệm êm, cảm giác ấy cũng thích thật nhỉ!

Rồi một tuần cả nhà bận rộn qua đi, mong chờ, ngóng trông đến ngày cuối tuần yêu thương lại về, cả nhà cùng nhau công viên thẳng tiến. Bọn trẻ thích thú chạy nhảy, reo hò quanh những khu trò chơi đủ màu, đủ sắc, còn hai bạn già thì ngồi thong dong, nhâm nhi ly cà phê mát lạnh, tám với nhau đủ thứ chuyện, cùng ngắm nhìn bọn trẻ vui đùa. Cảm thấy cuộc sống thật bình yên và hạnh phúc đến lạ.

Và tôi, có những ngày hờn dỗi chồng vì những chuyện không đâu, tôi cũng “điên điên” bỏ đi chơi với lũ bạn, cho đầu bếp bố tự trổ tài đi nhé, xem có cần đến mẹ nó không nào. Đang ăn uống no say với chúng bạn, thoáng thấy một gia đình nhỏ ngồi bàn kế bên, quây quần, đầm ấm, lòng tôi lại gợn sóng, “không biết mấy bố con ăn uống thế nào, hay lại vác cơm hộp về”, tôi thầm nghĩ và viện cớ “tàn tiệc” vui sớm để mau chóng trở về nhà. Tính ra tôi cũng dễ mềm lòng chứ nhỉ, đang giận anh chồng lắm đấy chứ nhưng rồi cũng thương thương mà không giận lâu được, “giận thì giận, mà thương thì thương”, gia đình là như vậy đó.

Nhớ nhất là những dịp hai đứa “trốn” con, gửi ông bà trông giúp, rủ rê nhau đi “hâm nóng tình cảm”. Cũng la cà quán xá, trà sữa, xem phim như bọn trẻ thời nay, tíu tít, nói cười quên cả thời gian. Những khoảnh khắc bên nhau “quên con” như thế, hai đứa như thấy mình sống lại thời tuổi trẻ yêu đương, để thấy mình vẫn biết yêu thương và cần nhau thế nào.

(Ảnh minh họa)

Hạnh phúc giản đơn của tôi là thế đấy, một gia đình nhỏ, hai đứa trẻ tinh nghịch, đáng yêu cùng một anh chồng không đẹp trai, cao to sáu múi như mấy anh phim Hàn đâu, nhưng vui tính, luôn yêu thương, luôn chở che, luôn nhường nhịn cho cái tính có chút “dở hơi” của tôi. Tôi chỉ mong ước mỗi ngày qua đi, những điều bình dị xung quanh tôi vẫn êm đềm và lặng lẽ như thế, để cuộc đời này mãi mãi luôn là những ngày vui.

Anh Anh.

 

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm