Ký Ức Ngày Nhà Giáo

Facebook
Twitter
Email
Chỉ còn vỏn vẹn 3 ngày nữa là đến ngày mừng lễ các thầy cô hay còn gọi là ngày Nhà Giáo Việt Nam được mừng vào 20/11 hàng năm. Trong tôi những cảm xúc bồi hồi của những ngày tháng cũ chợt ùa về, vây quanh tâm trí với những câu chuyện tưởng như chìm vào quên lãng. Tôi cũng chắc chắn rằng các bạn cũng mang trong mình những tâm tư của tuổi học trò trong ngày lễ đặc biệt này.

Chúc mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam – Ảnh sưu tầm

Còn nhớ những tháng, ngày, năm ấy…Cứ đến gần ngày lễ Nhà Giáo là bọn học trò chúng tôi chộn rộn với nhiều hoạt động khác nhau để mừng lễ thầy – cô. Nào là làm báo tường, viết bài rồi trang trí với đủ các mục bài viết. Nhỏ Hằng chữ đẹp lại thêm tài làm văn giỏi nên được ưu tiên làm người duyệt bài và trang trí. Đám con trai thì háo hức với những trận cầu nổ lửa như đá cầu, đá banh…Ngoài ra còn có các hoạt động về văn nghệ, hát, múa, nấu ăn, cắm hoa…Nhắc tới phần này thì tôi nhớ bạn Cao Trí, là lớp phó kỷ luật của lớp xung phong tham dự cuộc thi nấu ăn và cắm hoa. Nhìn hắn nghiêm túc thế, ấy vậy mà tham gia cuộc thi này đã đoạt giải 3. Cô giáo chủ nhiệm – cô Vân và cả lớp chúng tôi đã rất hãnh diện về bạn. Rồi cứ thế,các hoạt động cứ tiếp tục diễn tiến và lặp lại trong những năm tháng học trò sau đó cho đến khi chúng tôi hoàn thành bậc đại học. Rời xa trường lớp, chúng tôi lao vào những mối lo của cuộc sống mà không mảy may đến thời gian ở bên nhau, ở bên các thầy cô của mình. Chính vì những lý do đó, lớp chúng tôi đã lập ra ngày họp lớp hàng năm vào ngày Tết Tây để mọi người có dịp ngồi lại bên nhau, chia sẽ, tâm tình chuyện trường, chuyện đời. Đặc biệt là những ngày hẹn đi thăm thầy, cô trong dịp lễ 20/11. Chúng tôi luôn cố gắng sắp xếp thời gian để hội tụ bên cô giáo chủ nhiệm là chính và các thầy cô bộ môn. Cứ đến hẹn lại lên, bạn lớp trưởng bắt đầu lên lịch và kêu gọi các bạn đi thăm các thầy, cô. Tôi còn nhớ, có một năm đó, nhóm lớp tôi chỉ tập trung được khoảng hơn 10 bạn, có nam và nữ đến nhà cô chủ nhiệm lớp 12. Chúng tôi vẫn lần theo con đường nhỏ đi vào con hẻm quanh co, và rồi chúng tôi cũng đến được nhà cô giáo. Khi chúng tôi vừa đến thì thấy có một tốp các anh chị với đám trẻ con mà tôi đoán là con cái của họ bước ra từ nhà cô, họ cười cưới, nói nói gì đó rồi khẽ chào chúng tôi. Cả đám chúng tôi cũng đáp lễ và chào lại các anh chị lớp trên. Thấy chúng tôi, cô vui lắm. Cô bước ra cửa và gọi chúng tôi vào trong. Tất cả mọi người nhanh chân và tìm cho mình chỗ ngồi sao cho gần cô nhất. Đứa nào cũng muốn được hỏi thăm cô trước nhưng bạn lớp trưởng được mở lời và đại diện lớp chúc mừng cô nhân ngày Nhà Giáo với những lời chúc ý nghĩa. Sau đó cô và chúng tôi ngồi ôn lại những kỷ niệm của lớp, những giờ họp với giáo viên chủ nhiệm, những lần được khen thưởng cũng như những lần cả lớp bị phạt do kỷ luật chưa tốt…Vân vân. Cứ thế những tràng cười được tuôn ra muốn xé toang cả bầu trời đêm tĩnh mịch. Rồi những giòng lệ nơi khóe mắt cũng chợt rơi ra khi nhắc lại những kỷ niệm buồn của lớp. Có đứa giờ không biết tin tức hiện còn đang sống hay đã ra đi. Thời gian trôi qua nhanh thật khi chúng tôi chỉ mới quây quần bên cô hơn 1 tiếng đồng hồ mà giờ đã khá khuya. Chào tạm biệt cô với những cái ôm nồng ấm, cả những cái xiết tay thật chặt như vẫn muốn lưu giữ khoảnh khắc thiêng liêng này mãi mãi.

Cô và mẹ là hai cô giáo – Ảnh sưu tầm

Chúng em cám ơn cô, cám ơn thầy đã cho chắp cánh ước mơ cho chúng em có một tương lai tươi sáng của ngày hôm nay. Ước mong những nụ hồng tươi thắm cũng những lời nguyện ước bình an sẽ mang đến cho thầy cô những niềm vui, hạnh phúc của nghề giáo.

Mãi mãi yêu mến các thầy cô của chúng em.

Teresa Quyên

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm

Mới cập nhật