Buổi sáng hôm ấy, khi những tia nắng đầu ngày ló dạng cũng là lúc mọi người tỉnh giấc để chuẩn bị hành trình của một ngày sống mới. Những cơn gió mơn man của buổi sớm mai cũng vi vu, vờn qua các nhành lá khiến chúng rung rinh choàng tỉnh sau một đêm dài. Và tôi cũng thế, bắt đầu một ngày mới với nguồn năng lượng đầy ắp, đủ để kích hoạt tất cả các hoạt động trong ngày.
Dắt con tuấn mã màu xanh ngọc bích ra khỏi nhà, tôi nhấn nhẹ vào chiếc mũi, làm nó hí lên một tiếng và phi nước đại. Ngồi phía sau tôi là cậu nhóc, Ben, 6 tuổi và chuẩn bị vào lớp một trong đầu năm học mới. Hôm nay tôi thay cho mẹ cháu vì em gái tôi bận phải đi làm từ rất sớm. Chở Ben đến trường thì tôi quay về, ghé ngang một cái chợ nhỏ để chuẩn bị cho bữa ăn của ngày hôm nay. Đang loay hoay lựa chọn các loại rau củ quả, tôi bất chợt nhìn thấy một bà lão bán vé số với dáng vẻ rất vất vả, đang cố bán hết những tờ vé cầm trên tay.
Càng tĩnh lặng bạn càng lắng nghe được nhiều hơn. Ảnh sưu tầm
Bà lão có một vóc dáng khá cao ráo, không quá gầy nhưng đôi tay để lộ lớp da nhăn nheo, nổi lên những đường gân xanh ngoằn ngoèo. Trên đầu là một chiếc nón lá đã sẫm màu cùng với một bộ đồ bà ba màu nâu nhạt, thêm vào đó là chiếc quần đen trông cũng khá cũ. Bà bắt đầu nhích từng bước một cùng với người bạn đồng hành là chiếc nạn gỗ. Lúc này, nhìn kỹ thì tôi mới biết rằng bà đã bị mất một nữa chân bên phải. Tôi lặng đi một hồi rồi bắt đầu ngẫm nghĩ :” So với bà lão đây thì những khó khăn của mình có xi-nhê gì đâu, mà cứ thỉnh thoảng lại thở vắn than dài. Kiếm tiền thật không dễ chút nào các bạn ạ! Cứ nhìn bà lão U80 này mà ngẫm”. Đáng lẽ ở cái tuổi thất thập cổ lai hi như vậy, bà phải được các con cái chăm sóc, được yêu thương vỗ về, được thư giãn trong mái ấm gia đình với tiếng cười rộn rã của con cháu. Ấy thế mà bà lão đây, đã bị khuyết tật lại còn tự kiếm miếng ăn mỗi ngày.
Xin hãy trân trọng và hết lòng biết ơn khi bạn là người được thụ hưởng. Ảnh sưu tầm
Các bạn đọc thân mến! Khi đọc đến đây, tôi cũng chắc chắn rằng bạn đã thấu hiểu được phần nào sự chông chênh của việc mưu sinh trong thời đại kinh tế đang giảm sút. Ngay cả một bà lão sắp gần đất xa trời mà vẫn phải lặn lội kiếm sống. Vì vậy, tôi thiết nghĩ khi ai đó cho bạn vay mượn hoặc giúp đỡ một khoản tiền nào đó thì xin hãy nhớ rằng dù chỉ là 1000 đồng cũng là số tiền người ấy vất vả làm ra, bằng chính nước mắt của họ, thậm chí có khi là cả mạng sống. Xin hãy trân trọng và hết lòng biết ơn khi bạn là người được thụ hưởng. Có như thế cuộc sống mỗi ngày sẽ tốt đẹp hơn.
Để nhanh chóng cập nhật những bài viết mới nhất, quý bạn đọc có thể kết nối với chúng tôi qua Fanpage: https://www.facebook.com/VNmedia2020 hoặc theo dõi kênh Youtube: https://www.youtube.com/@VNmedia2020 để xem thêm nhiều video của chúng tôi nhé.
Theresa Quyên