Tôi dắt con ngựa sắt ra khỏi nhà, cũng như mọi ngày tôi sẽ tiến thẳng đến nơi làm việc. Chạy ngang qua các trường mẫu giáo, tôi thấy cô trò tíu tít trên sân khấu nào là phát thưởng, nhận quà rồi những cô, cậu bé cuối cấp mẫu giáo khoác lên mình bộ đồ rộng thùng thình, đội chiếc nón lắc lư… À mà ý tôi muốn nói là bộ đồ đồng phục cho lễ ra trường đó các bạn. Chạy thêm một đoạn nữa, tui lại bắt gặp các cô, cậu bé tuổi cấp 1,2,và 3 đang tung tăng, quẩy chiếc ba-lô cùng với những phần thưởng trên tay là những quyển tập mới tinh. Bỗng đâu đó trong miền nhớ của tôi ùa về những kỷ niệm của một thời áo trắng. Cái thời còn ngây ngô với những câu chuyện thú vị trong và ngoài lớp, và có cả những ngấn nước mắt chia tay tuổi mộng mơ.
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi 18 … Ảnh Internet
Những ngày cuối tháng 5, thời tiết bắt đầu chuyển mình từ cái nắng gắt, khô khan chuyển sang những cơn mưa dầm, rả rích và có khi kèm theo những tiếng sấm chớp. Gió vẫn thổi rì rào mang theo những âm thanh mùa hè đang đến gần. Đâu đó, những cành phượng vỹ đã thắp sáng, rực rỡ cả một góc sân trường. Lúc này, cây phượng già cỗi của ngôi trường Phú Nhuận là nơi tôi được thắp sáng ước mơ của tuổi thần tiên đã bắt đầu nở, những cánh phượng vươn dài, tung cánh mỏng với những vệt vằn trắng, đỏ, hồng làm cho nó đã vốn quyến rũ nay lại càng xinh đẹp hơn. Tôi với đám bạn trong lớp 12B1 đang ngồi trong lớp thì nghe loa nhà trường thông báo:” Xin mời quý thầy cô chủ nhiệm và các bạn học sinh lớp 12 xuống sân trường để chụp hình kỷ niệm ra trường”. Giọng nói của thầy tổng giám thị – thầy Việt – “Kẻ mà ai cũng biết là ai đó” vang lên ầm ầm như tiếng sấm, phát ra từ chiếc loa rõ to của nhà trường đã khiến chúng tôi giật mình, làm rơi rụng những nụ cười giòn tan và phải nhanh chóng chạy xuống sân nếu không muốn bị uống trà với thầy giám thị lần cuối. Thoắt đó, mà tất cả học sinh khối 12 đã tràn xuống sân trường như những chú bướm trắng, lượn quanh cây phượng già rồi xếp vô vị trí một cách rất trật tự.
Kỷ niệm ngày ra trường của lớp 12b1 – PTTH Phú Nhuận
Vậy là lớp chúng tôi đã có một tấm hình để đời, để nhớ mộtthời áo trắng mộng mơ thật nhiều. Các gương mặt thân thương ấy đã gắn liền các kỷ niệm đẹp của tất cả các thành viên trong lớp với nhau. Sau khi chụp hình xong, chúng tôi trở lại lớp ngồi vào bàn nhưng không phải để lắng nghe bài giảng mà là ngồi lại từng nhóm bàn với nhau, thỏ thẻ, tâm tình những phút cuối bên nhau. Đâu đó, những tràng cười khanh khách của bọn con trai làm xua tan bầu không khí ngậm ngùi của đám con gái. Rồi lần lượt đám bạn của tôi thi đua nhau xin chữ ký của thầy cô, các bạn cùng lớp và cả lớp hàng xóm. Còn nhớ lúc đó ông Hiệp, người có biệt danh là lão trư đưa cái lưng ra và kêu tôi ký tên vào. Ôi thôi chiếc áo đồng phục của bạn ấy ướt đẫm mồ hôi, nồng nặc cái mùi ẩm thấp. Ấy vậy mà không dám bịt mũi nhưng cũng phải ký thật lẹ để còn thoát khỏi mùi hương ấy. Bầu không khí trong lớp lúc này nhộn hẳn, mọi người cứ như đang cố dành giật, níu kéo những gì thân thương còn sót lại của thời áo trắng sân trường. Tôi cũng bon chen trong giây phút ngắn ngủi này, vội lấy chiếc khăn tay cho các bạn ký tên lưu niệm. Chiếc khăn ấy tôi chỉ giặt mỗi một lần và đem cất vào kho kỷ niệm. Các thầy cô cũng viết nhanh vài dòng vào quyển lưu bút của tôi với những nét chữ thân yêu, chúc cho tôi và các bạn đạt được kết quả tốt trong kỳ thi cuối cấp.
Lời chúc đầy yêu thương là đây
Tiết học cuối cùng cũng trôi qua thật nhanh, những giọng nói, tiếng cười dần dà cũng giảm lại thay vào đó là những ánh nhìn miên man vào bạn bè, chỗ ngồi và cả những bút tích khi copy bài học lên bàn. Tui đưa mắt nhìn toàn bộ khung cảnh lớp học lần cuối, lòng chợt ngậm ngùi nỗi nhớ thương. Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên ngân dài một hồi, đưa tôi về với hiện tại, Gió cứ thế lượn lờ, vây quanh chúng tôi như muốn nói về thôi, mùa hè cuối cấp đã đến rồi, nắng cũng không kém cạnh bèn ghé vào cửa sổ thì thầm “ Về đi thôi kẻo không còn nắng, mưa sẽ đến ướt hết cho coi”! Mình khe khẽ gật đầu và dọn dẹp tập sách để ra về. Lúc đó bạn “ Phúc Black” bắt tay tôi, khẽ mỉm cười và chúc tôi gặp nhiều may mắn trong kỳ thi. Cám ơn bạn tôi đáp, và bạn cũng vậy nhé!
Cô chủ nhiệm thân yêu của 12B1
Sau tất cả, tôi xuống bãi giữ xe và cưỡi con ngựa sắt cộc cạch về nhà. Vừa đạp xe, tôi vừa hồi tưởng lại khoảng thời gian 3 năm học chúng tôi đã cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi…, và cả những lúc giận hờn không muốn thấy mặt nhau. Bất giác, khóe mắt tôi rơi lệ lúc nào không hay, mùi vị mặn mà, đậm đà nỗi nhớ thương.
Viết cho các bạn tôi thương 12B1 ơi!
Teresa Quyên