Sớm mai thức dậy vào một ngày nắng rực rỡ, chợt nhận ra mùa hạ đã về rồi mang theo những tia nắng ấm áp, tinh khiết và trong trẻo. Có lẽ, với nhiều người, những cái nắng ngày hạ làm cho người ta có cảm giác khó chịu, oi bức. Nhưng với tôi, sự đong đầy cảm xúc là ánh nắng vàng mùa hè tươi tắn, là cây phượng vĩ nở hoa, rực đỏ cả một góc trời gắn liền với những kỷ niệm tuổi thơ, về một thời cắp sách đến trường và hơn cả hạ về là mùa tôi đón nhận tuổi mới. Cõ lẽ vì thế mà tôi mang tên Ngọc Hạ, mang trong mình cả mùa hè yêu dấu và thân thương. Ngày hôm nay, tôi bước sang tuổi mới, bình yên, nhẹ nhàng buông lơi những xúc cảm…
(Ảnh minh họa)
Thế là đã 30 năm của ngày này trôi qua và tôi vẫn như thế. Vẫn là đứa con gái với cuộc sống giản dị, bình yên, lặng lẽ đi qua đã bao mùa sinh nhật. Ngày còn thơ bé, tôi với cảm giác trông ngóng đến những dịp sinh nhật để được ba mẹ tặng quà, dắt đi chơi công viên hay đơn giản chỉ là được dạo phố, ngắm xe cộ qua lại nhộn nhịp mà lòng phấn khởi, vui vui. Lớn hơn một chút, có những ngày sinh nhật thật vui, được nhận hoa và quà cùng những lời chúc sinh nhật đầy yêu thương từ thầy cô, bạn bè… Nhớ nhất một năm, thằng bạn thân, bỗng nhiên tặng mình hộp quà hình trái tim, bên trong là con gấu nhỏ ôm trái tim màu hồng bé bé, nhìn mình cười toe toét. Bỗng giật mình, mỗi ngày hai đứa cùng nhau đi học chung, vác vai bá cổ, sao hôm nay mình e ngại quá, không nói được lời nào, trong lòng lâng lâng, mang một cảm xúc khó tả… Và cứ thế, mỗi độ hè về, tôi lại ngóng trông đến cái ngày sinh nhật, để biết rằng từ nay, sinh nhật mình đã có đôi. Bao mùa sinh nhật vui vẻ trôi qua, và cũng đến lúc ta lại… một mình. Bất giác nhận ra, tình cảm tuổi học trò vốn dĩ mong manh, dễ vỡ…
(Hình minh họa)
Tôi, có những ngày sinh nhật không quà, không hoa, đơn giản chỉ là nhâm nhi vài ly cà phê hoặc làm vài ly say say với mấy nhỏ bạn thân đủ để nhớ rằng mình không cô đơn, cũng còn có đứa nhớ đến ngày sinh nhật của mình, thôi thì cũng là vui lắm rồi. Lại có những ngày sinh nhật ta chẳng làm gì, ngày cứ thế trôi qua lặng lẽ và ta vẫn… một mình. Ấy thế mà có lần sinh nhật, ta “phá cách”, xách ba lô lên và đi du lịch một mình, có những điều mà ta muốn khám phá, để thấy rằng thế giới này vẫn đẹp và ta vẫn đứng vững đấy thôi.
Ngày hôm nay, đón nhận tuổi 30 đã đến, cái tuổi đủ để thấy mình lớn và trưởng thành. Những gì đã qua, vui, buồn, được, mất đều có. Ở tuổi 30, ta vẫn cứ loay hoay trên bước đường sự nghiệp, có những ngã rẽ mình muốn đi nhưng không dám bước, có những dự định còn dở dang mà ta vẫn chưa hoàn thành. Bắt gặp đâu đó là hình ảnh những gia đình êm ấm bên những đứa con ngoan và nhìn lại ta vẫn còn lẻ bóng. Có lẽ một nửa của ta còn ở đâu đó quanh đây thôi mà ta chưa có cơ hội gặp gỡ. Tuổi 30 đủ chín chắn và trưởng thành, để tiếp thêm nghị lực cho ta bước đi, mạnh dạn dấn thân và tìm kiếm những cơ hội mới, tươi sáng và tốt đẹp. Cuộc sống này vẫn rất tươi và rạng rỡ, ta hãy cứ là ta, mạnh mẽ và yêu đời.
(Ảnh minh họa)
Cảm ơn ba mẹ đã cho ta cuộc sống này, không chỉ có màu hồng mà còn phảng phất những gam màu u tối. Cảm ơn cuộc đời đã cho ta những người bạn, có thể vực ta dậy khi ta gục ngã, có thể làm ta cười mà quên đi những buồn đau. Cảm ơn người mà ta đã từng yêu, đã cho ta sự cảm nhận về niềm vui, hạnh phúc và có cả khổ đau, để cho ta biết được những cung bậc cảm xúc yêu thương là như thế nào. Cảm ơn cuộc đời đã cho ta đi qua biết bao vui, buồn, cay, đắng để cho ta thêm trân trọng, quý giá những gì mình đang có.
Những ngày hạ về, đỏng đảnh sớm nắng chiều mưa, tựa như cảm xúc của ta lúc này, chơi vơi… Sinh nhật hôm nay, không buồn cũng không vui, cảm giác ta lại già thêm một tuổi nữa rồi, nhưng tự nhủ, tuổi mới sẽ mang đến những điều mới mẻ, tươi sáng và tốt đẹp.
Anh Anh.