NHÀ CON Ở ĐÂY THƯA CÔ!

Facebook
Twitter
Email
Bạn có thể ở ngôi nhà nhiều tầng với khu vườn thượng uyển, nơi có đầy đủ các loại hoa tỏa hương thơm ngọt ngào. Nhưng gia đình của bạn Phụng chỉ vỏn vẹn là một chiếc ghế bố cũ rích, chỉ đủ để cho bà ngoại là người lớn nhất trong nhà nằm ngủ, còn lại mẹ và hai chị em Phụng ngủ trên miếng áo mưa đã sờn. Tôi đến thăm, sao thấy xót xa khi cô bé chỉ tay vào hốc tối của một con hẻm nhỏ rồi nói: “Nhà của con đây, thưa cô”!

Còn nhớ một ngày nọ, khi tôi đi tìm kiếm những đứa trẻ đường phố để vận động các em đi học và giúp chúng có thể thực hiện những ước mơ của chúng. Ngang qua một ngã tư, tôi bắt gặp một cô bé có nước da ngăm đen, người gầy guộc, mặc chiếc áo sát nách màu cháo lòng trông rất bụi đời. Cô bé với chiếc miệng cười nói liên miên với đám bạn đang ngồi bệt dưới đất chơi trò gì đó, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Tôi tiến đến gần rồi bắt đầu hỏi thăm em.

Thấy tôi, các bé nhìn nhau rồi hỏi :” Cô là ai? Sao cô đến đây với tụi con”? Phụng hỏi:

Tôi mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp :” Cô tên Q, là nhân viên xã hội, người có thể chơi với tụi con, giúp các con đi học và cả giới thiệu cho các con đến mái ấm, nhà tình thương nữa”.

 Nghe thấy thế, chúng cũng thấy thích vì nghe nói được đi học. Những đứa khác lại rỉ tai nhau nói thôi tao không đi ở mái ấm đâu, tao muốn ở chung với gia đình. Nghe lóm được câu chuyện của các bạn, tôi lại dịu dàng xoa đầu chúng rồi nói. Các con vẫn được ở với gia đình nhưng bạn nào muốn được đi học thì đến với trung tâm của cô nhé. Ở đó các bạn sẽ được học và còn được vui chơi hoàn toàn miễn phí nhé. Bé Phụng suy nghĩ một hồi lâu, rồi hướng ánh nhìn về tôi với cặp mắt biết nói : “ Cô ơi! Con muốn được đi học”. Cuối cùng, cô bé cũng quyết định và mạnh dạn tuyên bố với đám bạn đường phố:

 “ Tao sẽ đi học để biết chữ, để có cái nghề nuôi gia đình tao. Tụi mày muốn đi học thì theo tao luôn”. Nói xong con bé tới gần và nắm lấy tay tôi rồi nói khe khẽ :” Cô ơi! Cho con về xin mẹ rồi con sẽ đến trung tâm cô học nhé”! Mặt cô bé hớn hở, đôi mắt to tròn và chiếc miệng móm xinh xắn nhoẻn nụ cười trong veo như những ước mơ đơn sơ của tuổi ấu thơ.

Những đứa trẻ đường phố – Ảnh từ nguồn kiến thức.net

Tôi lại hỏi thăm nhà con ở đâu? Cô bé cười đáp: “Cô đi theo con nhé”! Tôi cũng ngây ngô không kém nói ừ rồi tung tăng dắt tay con bé đi một quãng đường khá dài, băng qua nhiều ngã 3, rồi ngã tư và những con hẻm nhỏ xíu…Cuối cùng thì con bé dừng lại ở một góc tối, núp sâu trong lòng hẻm, nơi có một chiếc ghế xếp với một mớ bao đồ lỉnh kỉnh xung quanh. Bé cười “hihi” rồi chỉ vào chiếc ghế và nói: “ Đây là nhà của con đó cô! Hihi”! Con bé lại cười, ánh mắt sáng ngời hạnh phúc khi nhắc đến gia đình. Nó kể :” Nhà con ngày xưa ở trọ bên khu Thủ Thiêm, nhưng từ lúc ba con bệnh nặng, không đủ tiền chữa trị lại còn không có đủ bữa ăn hàng ngày nên không có tiền trả tiền thuê. Vậy là bà chủ đuổi gia đình con ra đường. Bây giờ, gia đình con chỉ còn bà ngoại, mẹ và em trai con thôi. Cả nhà thương nhau lắm cô. Nghe con bé kể chuyện mà tuyến lệ của tôi cứ dồn dã muốn tuôn ra, nhưng tôi không muốn mình khóc trước mặt con bé nên nén lại và chỉ sụt sùi kiều như bị sổ mũi. Con bé thấy thế, lấy chiếc áo của nó chùi cho cô. Nó làm tôi xúc động quá đỗi.” Cám ơn con” tôi nói: Con bé ngoe nguẩy mái tóc đỏ cháy nắng bụi đời của nó rồi cười hì hì! Từ sau hôm đó trở đi, con bé mỗi ngày đến trung tâm để học chữ, rồi học cả những môn năng khiếu như múa hiện đại, tiếng Anh, vi tính… Phụng càng học càng đam mê, nhất là môn múa hiện đại. Khi nhạc bật lên là y như rằng cô bé uốn éo người và đắm chìm trong nền nhạc. Những buổi sinh hoạt, giao lưu của trung tâm với các nhà tài trợ đến từ Pháp, trung tâm luôn chào đón họ với các tiết mục đặc sắc bao gồm ca, múa nhạc rất thú vị. Phụng và các bạn trong nhóm nhảy, múa luôn năng nỗ luyện tập và kết quả là luôn nhận được những lời tán thường từ các khách mời cũng như đông đảo các mạnh thường quân đến tham dự. Họ thấy bé Phụng thật sự có năng khiếu nên đã quyết định hỗ trợ học bổng cho bé theo học nghề múa hiện đại. Từ sau đó, Phụng tham gia vào các câu lạc bộ và biểu diễn hết mình trong những show diễn. Dần dần em cũng kiếm được chút ít tiền và có thể thuê nhà cho gia đình, dù chỗ phòng ở chật hẹp nhưng ít ra cả nhà em còn có chỗ che mưa che nắng. Càng ngày em càng trưởng thành và viết tiếp ước mơ của mình. Vừa tham gia các nhóm nhảy em vừa xin đi làm phục vụ bếp ở một nhà hàng trong Sài Gòn với hi vọng có một công việc ổn định. Hiện nay, Phụng đang làm việc tại bếp của một khách sạn lớn với mức thu nhập ổn định và còn vui hơn nữa khi bên cạnh em luôn có gia đình và bạn trai đồng hành.

Hãy cùng tôi, báo VNmedia2020 viết tiếp những ước mơ cho các số phận thiếu may mắn trong xã hội của chúng ta nhé. Cầu chúc cho con, bé Phụng tiếp tục tiến bước trên con đường mà con đã chọn thật thành công.

Teresa Quyên

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm

Mới cập nhật