Bạn còn nhớ bộ phim “Philadelphia” đoạt giải Oscar năm 1993 hông? Hai tài tử chính trong phim, Tom Hanks và Denzel Washington diễn xuất quá hay, trong vai hai luật sư trước tòa án.
Cái cảnh “đinh” trong phim là lúc đang ngồi trong tòa án, Tom Hanks từ từ lăn ra, chả là anh đang bị bệnh AIDS giai đoạn cuối hành hạ, đạo diễn cho anh… lăn quay trong tòa là để kịch tính của chuyện phim lên tới đỉnh điểm!
Nhưng có một chi tiết rất cảm động. Anh vừa ngã, lập tức hàng chục người trong tòa xông tới, tíu tít muốn cứu anh. Nên nhớ năm đó, kiến thức về AIDS không phải như bây giờ, người ta sợ AIDS/HIV như sợ bệnh dịch, có người còn tưởng đâu nắm tay Tom Hanks là sẽ… dính bệnh, vậy mà phản ứng của con người là khi đồng loại lăn quay, con người phải nhào tới, bệnh hoạn tính sau!
(Hình minh họa from Images iStock)
Trong năm 2010 có cái gì đã xảy ra? Xin thưa, tại đại học University of Southern California (USC) tuần qua, nhân vật TV kỳ cựu Bill Nye, với biệt danh “Science Guy”, vừa tiến về diễn đàn thì bỗng ông… ngã lăn giống hệt Tom Hanks trước kia. Cái đáng nói không phải là tự nhiên bình thường ông chuyển sang… ngã bệnh, cái đáng nói là phản ứng tức thì của nhiều trăm người đang có mặt trong buổi trực tiếp thu hình.
Họ là sinh viên đại học USC, trước cảnh một con người tự nhiên ngã lăn quay, mà họ biết rõ là do sức khỏe, tất cả đều… ngồi im ngó. Thay vì nhào tới như trong phim “Philadelphia”, họ móc túi lấy lấy cell phone chụp lia lịa, ghi hình như máy và post ngay chuyện Mr. Nye vừa ngã lăn bất tỉnh cho… cả thế giới biết!
Alastair Faibanks, một cựu sinh viên USC, sau đó nói với báo Los Angeles Times: “Không ai thèm nhúc nhích chạy lên giúp ông ta, chính cái đó làm tôi thừ người không hiểu gì hết. Chưa hết, sau đó tôi còn thấy nhiều thanh niên texting lia lịa lên trang Twitter. Thật là điên khùng!”
Một sinh viên viết: “Bill Nye vấp sợi giây của computer, đi ra khoảng 5 giây, quay lại, nói cái gì lấp bắp không rõ và té xỉu”. Khi tỉnh lại, Nye hỏi: “Cái gì thế này? Tôi ngất bao lâu vậy?” Sau đó rất nhanh ông đùa: “Wow, cái này ngộ nhen, tôi thấy như đang gặp Lady Gaga vậy, quá đã”
Tắt đài, qua cảnh (cũng có thiệt) khác. Đầu tuần tại New Orleans, Anthony Barre, một cư dân New Orleans rất nổi tiếng với những màn hài kịch ăn nói ‘nhọn như dao’ trên YouTube với biệt danh “Messy Mya”, đã bị ám sát chết trên đường 7th Ward, trong khu phố lừng danh Creole.
Khi anh nằm bất động, các nhân chứng qua lại đã móc cell phone post cảnh tượng lên Internet cùng môt lúc (in real time), nghĩa là “chuyện có sao thì y chang như thế, không thêm bớt chi cả”, kể cả thi thể nằm bất động trên vũng máu!
Brendan McCathy tả lại quang cảnh “thê lương tình người” trên báo Times-Picayune như sau: “chỉ vài giây sau khi nhiều tiếng súng vang dội trên đường 7th Ward tối chúa nhật qua thì hình ảnh đã xuất hiện trên Internet. Đó là ảnh một thanh niên 22 tuổi nằm co quắp trên đất, mắt nhắm nghiền, ngực tan nát”.
McCathy thêm vào một chi tiết rất… rùng rợn như sau: “xung quanh anh có nhiều hỗn loạn, có ai lấy tay đỡ đầu anh lên. Ồ, họ làm thế chỉ để dễ quay phim, vì có người nào đang dí cái cell phone cách mặt nạn nhân có vài inches!”
Tới đây Tám Tàng hí hửng: ‘Được quá ta, để tui sắm cái Iphone 13 ác chiến đấu, đi đâu cũng kè kè một bên, hễ ai… liệng sách bay ngang qua đầu ông Ố Bà Mà là tui bấm máy liền một khi, cả thế giới sẽ biết tên tuổi tui, hihi. Mà đâu chỉ như thế, nước Mỹ này ngày nào cũng có tai nạn đủ thứ, xe cán, chó cắn, mèo quào, cây ngã, lửa cháy, bắt cóc, bắn người, uýnh lộn, chửi nhau um lên, mình phải sẵn sàng ghi hình để chứng tỏ là công dân thế kỷ 22 chớ!”
BácTám gái tằng hắng: “Ông à, bữa nay Internet loan tin cái ông homeless tên Dave Talley nhặt được cái túi đeo lưng của ai bỏ quên trong đó có 3,300 đô la trên xe lửa ở Arizona, đã tìm cho ra khổ chủ trả lại không thiếu một xu, ông có mặt để ghi hình hông?”
Trong lúc Tám đang chới với thì Bác Gái búa thêm: “Hôm trước nhà bị gẫy cái móc cửa, mình đi vô Home Depot tìm mua, ông còn nhớ nhân viên đã tử tế ra sao hông? Họ đi tìm gần nửa tiếng, lục lạo tứ tung, cái ông Mỹ trắng già còn bắt thang leo lên đụng trần tìm trong xó xỉnh nào cả buổi để lôi ra cái móc cửa (hết còn sản xuất) cho đúng cỡ. Lúc mình định trả tiền thì ông ấy nói: “Thưa bà có đáng chi đâu, cái này đâu còn bán, biếu ông bà đấy” Ông có biết chuyện nhỏ… như con kiến mà làm tôi nao lòng cả ngày hông?”.
(Hình minh họa from Images iStock)
Và ngay vào thời điểm này, chiến sự đang xảy ra tại Russia (Nga) và Ukraine công chúng Mỹ vẫn yêu chuộng hòa bình, mong muốn hỗ trợ Ukraine và việc phải thắt chặt túi tiền giữa cảnh giá xăng tăng cao và giá cả sinh hoạt cũng đều tăng. Nhưng người Mỹ nói họ sẽ ủng hộ lệnh cấm dầu Nga công bố mới nhất của Tổng Thống Mỹ, Biden theo cuộc khảo sát của Đại học Quinnipiac, công bố ngày 7/3/2022, chỉ ra 70% người Mỹ nói họ sẽ ủng hộ lệnh cấm dầu Nga này mong giảm khí thế gia tăng quân sự của Russia (Nga). Đó cũng là văn hóa của người Mỹ và luôn tin tưởng vào sự điều hành chính phủ sẽ giải quyết vấn đề này tốt hơn trong nay mai. Dù rằng điều này không ai muốn nhưng tất cả người dân Mỹ cũng không muốn thấy thế giới phải chết chóc và đau thương khi chiến tranh đổ xuống.
Từ những chuyện trên trời dưới đất cái gì cũng có thể xảy ra ở Mỹ mà liên tưởng đến câu chuyện không bao giờ quên ở Việt Nam, có một lần Tám về Việt Nam và đi viếng đám tang để tiễn đưa “Linh Cữu” Mẹ của người bạn đến đoạn cuối cuộc đời. Và thật bất ngờ khi hạ huyệt không có một người thân nào bên cạnh cả, chỉ có Tám cầm cái dù che nắng cho người con Út duy nhất và đoàn người trong đội tang lễ hạ huyệt, Tám nhìn mà chạnh lòng, hai con mắt cay cay, Tám quay qua thắc mắc hỏi người con Út, tại sao? anh ta nói rằng do ngày chết của Mẹ xung khắc với tất cả các người con trong gia đình, nên nếu đến gần quan tài và hạ huyệt thì sau này sẽ nghèo suốt đời. Chính vì vậy mà cả con cái, dâu rể và cháu nội, cháu ngoại “Cả một đàn!” đều chỉ đứng lặng nhìn từ xa trong cái thương vô vọng và biết rằng đây là lần gặp mặt cuối cùng của người Mẹ đã sinh ra và bao năm tháng khổ cực nuôi mình lớn không… Trong đó có những cặp mắt “Ngây Thơ” của những đứa cháu còn nhỏ như không muốn xa lìa Bà và trong lòng như bao nhiêu câu hỏi… Rồi Tám quay qua hỏi người con Út “Vậy sao anh dám đứng đây” Út liền trả lời “Tôi thà chịu nghèo chịu khổ chứ không thể không tiễn đưa Mẹ lần cuối này cũng vì mấy cái ông “Thầy Bói”. Giây phút này chắc chắn sẽ không bao giờ quay trở lại một lần nữa trong đời.
Nước Mỹ lạnh lùng? Không, phải nói “nước Mỹ muôn màu” thì đúng hơn, xứ… Cờ Hoa mà!
Hoài Bão