Rào rào rào! Những giọt mưa bắt đầu nặng hạt, rơi xuống. Đất mở lòng ôm lấy những giọt mưa, cười hớn hở rồi nói ”Cám ơn anh thật nhiều nhé Mưa ơi!” Thấy thế, đám cây cỏ xung quanh cũng lao xao, cười khấp khởi rồi cùng đồng thanh hô thật to ”Chúng em cám ơn anh Mưa và chị Đất nhé, nhờ các anh chị mà chúng em được tắm mát và cao lớn mỗi ngày”. Những ngày còn thơ bé, tôi đã từng tưởng tượng ra những câu chuyện về mưa sinh động đến như thế. Đó là những ký ức tuổi thơ lắng đọng, về một thời rong chơi dưới những cơn mưa rào sảng khoái, là những ngày hè yêu dấu, thân thương luôn mang theo những cơn mưa bất chợt. Và tôi, một cô gái yêu mưa – những cơn mưa hạ khi dịu dàng, lúc dữ dội. Chiều nay, ngồi lặng lẽ trước ban công, đưa tay hứng những giọt mưa mát rượi. Bỗng dưng những kí ức tuổi thơ chợt ùa về, thổn thức trong tôi bao kỷ niệm dấu yêu…
(Ảnh sưu tầm)
Ngoài trời mưa vẫn rơi, chầm chậm, nhẹ nhàng, phảng phất chút không khí lạnh, khẽ khiến tôi rùng mình. Chớm hạ, trời bỗng nhiên “khó tính” đến lạ thường, mới sớm mai còn phủ đầy nắng chói chang thì thoáng chút về chiều, lại đổ xuống một cơn mưa nặng hạt, ào ào, dữ dội – những cơn mưa đầu mùa, tưới mát bao tâm hồn nắng hạn, khô khan.
Còn nhớ những ngày hè của một thời tuổi thơ trong trẻo. Bọn trẻ chúng tôi cứ thấy trời âm u, mây đen ùn ùn kéo tới, cho dù đang mải chơi cũng vội vã chạy về, xin phép ba má cho được đi tắm mưa. Tụi nó kéo nhau qua nhà tôi rồi gọi lớn “Quyên ơi! Đi tắm mưa! Mát quá trời luôn nè”. Vừa gọi, tụi nó vừa nhún nhảy kiểu chọc tức, trong khi tôi đang mải miết năn nỉ má cho ra chơi. Thấy tụi nó cứ đứng gọi hoài, vậy là má tôi cũng miễn cưỡng đồng ý và không quên căn dặn “Tắm thật nhanh rồi còn vào đấy nhé, không thì cảm lạnh thì khổ”. Tôi chỉ chờ có thế “Yahoooo!” một tiếng thật lớn và chạy ngay ra trước cửa nhà, nhanh như một tia chớp. Cả bọn vui mừng, hớn hở lắm, mấy đứa chúng tôi cùng xóm với nhau, biết nhau chắc từ thuở mới … oe oe, cùng lớn, cùng chơi. Con Thủy thì mập thù lù với cặp mắt to tròn và cái miệng hay nói cứ tíu tít suốt cả ngày. Con Phú thì nhỏ con, tóc buộc đuôi gà , trầm lặng và ít nói hơn, rồi nhỏ Kiều nhà kế bên có cặp răng chìa ra phía trước, nên tụi trong xóm hay gọi nó là “Hiệp sĩ Avanho” – một nhân vật trong câu truyện thần thoại nào đó. Chúng tôi, dăm ba đứa, cứ thế ôm vai bá cổ nhau, rượt đuổi, nô đùa dưới cơn mưa ầm ầm, nặng hạt, vui ơi là vui. Những trận cười ngả nghiêng, lăn lê bò trên sân khiến tay chân chúng tôi trầy xước các kiểu, nhưng chẳng đứa nào kêu đau. Đang mải chơi vui vẻ, bỗng cả đám con trai trong xóm rủ nhau kéo tới, trêu đùa, chọc ghẹo, chắc là ganh tị vì tụi con gái chơi vui quá đây mà. Nó gọi tụi tôi “Ê! Nhìn nè! Nói đoạn tụi nó tụt cái quần đùi xuống, rồi giơ cặp mông, trượt trên bậc thềm trước nhà, rồi cười hô hố”. Rõ là tức thiệt chứ! Tụi con gái tụi tôi vừa mắc cỡ, đỏ mặt lại vừa muốn nhéo tụi nó cho bõ tức. Bọn trẻ con, đúng là vô tư, ngây thơ và trong sáng. Đó sẽ là những kỷ niệm yêu dấu, mãi không bao giờ quên.
(Ảnh sưu tầm)
Tuổi thơ trong tôi là những ngày mưa như thế đó. Thời gian cứ lặng lẽ dần trôi, tôi giờ đây đã lớn, những cơn mưa hè vẫn chợt đến rồi chợt đi, dịu dàng, tinh nghịch. Những cơn mưa tuổi thơ sẽ không bao giờ quay lại, đó là những ký ức êm đềm nhất trong suốt những năm tháng sau này. Hôm nay, cô gái ngồi bên cửa sổ, ngắm những giọt mưa rơi rơi trước hiên nhà, cũng là một cơn mưa hạ, nhưng chợt nhận ra, cơn mưa ấy đã không còn thú vị như những ngày xưa…
Theresa Quyên