Search
Close this search box.
Search
Close this search box.

Tôi Làm Được Và Bạn Cũng Vậy

Facebook
Twitter
Email
Bạn biết không? Tôi cứ tường sinh ra trong hoàn cảnh gia đình khó khăn và không có bất cứ thứ gì trong tay thì có lẽ cuộc đời sẽ đi đến ngõ cụt. Nếu so với những người đã ở vạch đích khi họ sinh ra thì  quả thật đó  là một sự so sánh đầy hợm hĩnh. Nhưng không, tôi đã không đầu hàng và tự tạo cho mình những cơ hội để chạm đến những ước mơ mà tôi hằng mong đợi. Tôi nhớ  mình đã đọc đâu đó câu nói của  một vĩ nhân nào chia sẽ :” Nếu bạn không thấy được mặt trời thì hãy tự tạo cho mình ánh nắng”.

Tay chân tôi lắm lem bụi đường – Ảnh Internet

Mỗi ngày theo cha đi lượm ve chai để kiếm được miếng cơm, sống lây lất qua ngày. Tay chân tôi lấm lem bụi đường, tóc thì bám đầy những chiếc lá vàng li ti khi đi ngang qua những cây Điệp. Thoáng nhìn, có lẽ họ nghĩ tôi là một cậu bé vì tóc tôi được cắt ngắn bởi thợ hớt tóc là ba tôi. Ông cầm cây kéo và làm vài nhát là tôi có mái tóc như bây giờ, kiểu “tom boy” thì phải. Lang thang trên đường phố nhiều ngày, tóc tôi được nhuộm màu ánh nắng một cách tự nhiên mà không phải tiêu tốn một xu nào. Lúc thì nó vàng hoe, lúc lại nâu sậm, thậm chí còn đo đỏ nữa. Đám trẻ bụi đời cũng có màu tóc giống y hệt tôi. Thỉnh thoảng nhìn vào tiệm hớt tóc thấy tụi nhà giàu ngồi chễm chệ trên chiếc ghế xoay, tay thì bấm điện thoại chơi game hay lướt web gì đó mà thấy tủi thân lắm nhưng nhìn lại mái tóc của mình, tôi cười sảng khoái vì tóc tôi nhìn đẹp vậy mà không phải trả một xu nào. Lớn thêm chút nữa, tôi bắt đầu được giới thiệu đi học tại các mái ấm, trường tình thương, nơi cưu mang những đứa trẻ bụi đời. Tôi như cá gặp phải nước, bắt đầu một hành trình mới với những con chữ, bập bẹ đánh vần  A B C … Không hiểu sao, các con chữ cứ bám lấy tôi không rời. Lúc nào tôi cũng chỉ muốn lấy sách ra đọc và đọc, rồi làm bài tập… Sách vở giờ trở thành bạn thân của tôi, dù tôi chỉ được học 2 môn chính là Tiếng Việt và Toán. Dù vậy tôi lấy làm hạnh phúc lắm vì giờ đây tôi đã có thể viết được tên của mình. Cứ nghĩ đến đó thôi là trái tim tôi đã nhảy lên vui sướng như nàng Lọ Lem tìm thấy được chiếc hài bị đánh mất trong buổi dạ hội đêm hôm ấy.

Con chữ đeo đuổi tôi mọi lúc mọi nơi – Ảnh từ Internet

Thời gian dần trôi qua, sự cố gắng nỗ lực học tập của tôi đã giúp tôi hoàn thành toàn bộ chương trình 12 năm, dù lúc tốt nghiệp thì tôi đã lớn hơn chúng bạn cùng trang lứa khoảng 3 tuổi, vì khi được vào trường tình thương đi học thì tui đã bị trễ 3 năm lúc vào lớp 1. Cuộc sống tưởng đã được mở cửa nhưng một lần nữa, tôi lại phải lần mò trong bóng tối cuộc đời. Tôi không có chứng mình nhân dân nên không thể tham gia vào thi đại học. Tôi đã cố nài nỉ nhưng họ đã lắc đầu. Nuốt những giọt nước mắt mặn chát như muối biển, tôi giấu mình trong sự cô đơn não nề cũng chẳng thèm nhìn đến những quyển sách nữa. Nước mắt cứ thế tuôn ra, chua chát, ngậm ngùi. Và rồi, chuỗi ngày đen tối cũng đã qua khi tôi được các cô chú nhân viên xã hội giới thiệu đến tổ chức có tên là KOTO, nơi đây giúp các trẻ em đường phố có cơ hội học nghề về nghành nhà hàng, khách sạn. Tôi lại một lần nữa, được xã hội cứu vớt. Vốn cũng quen phụ ba mỗi khi vào bếp, tôi quyết định chọn học nghành nhà hàng. Khăn gói ra Hà Nội và tôi đã được đào luyện 2 năm tại đó. Được học hỏi và sống với các bạn cùng cảnh ngộ, chúng tôi hiển nhiên trở thành một gia đình lớn. Mọi người giúp đỡ và yêu thương lẫn nhau trong mọi lúc. Tốt nghiệp ra trường, tôi cũng được giới thiệu làm ở các nhà hàng do tổ chức gửi đến. Lúc đầu, tôi còn vụng về nhưng càng về sau tôi càng khá hơn một chút. Mặc dù vậy, lương tôi cũng chỉ có chút đỉnh, đủ để nuôi cha và  2 em.  Một lần nọ, tôi đọc thấy một mẩu tin quảng cáo về cuộc tuyển chọn thợ làm bánh. Tôi mau mắn đăng ký và may thay tôi đã đậu cuộc thi đó. Chẳng lâu sau tôi trở thành một huấn luyện viên để dạy các khóa làm bánh cho trẻ em. Không dừng lại ở đây, tôi lại tiếp tục ước mơ muốn được đi du lịch vòng quanh thế giới. Tôi bắt đầu tìm hiểu và tìm thấy được một nơi tuyển dụng nhân viên phục vụ nhà hàng trên tàu, ngặt nỗi họ lại đòi chứng minh nhân dân. Một lần nữa, tôi lại đứng giữa vực sâu của cuộc đời. Nó lại tiếp tuc đeo đuổi tôi. Nhưng lần này, tôi đã được ơn trên giúp đỡ qua một gia đình trẻ, hai vợ chồng này lắng nghe  những lời kể về cuộc đời của tôi và họ quyết định cho tôi nhập hộ khẩu để làm chứng minh nhân dân. Sau đó, cũng chính hai anh chị giới thiệu cho tôi công việc làm phục vụ trên tàu. Tôi biết ơn hai anh chị này rất nhiều, họ thật sự là đại ân nhân trong cuộc đời của tôi. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành ước mơ, tôi bắt đầu làm việc trên tàu qua đi vòng quanh nước Mỹ, đến Washington DC, Haiwai, Texas… Và nhiều tiểu bang khác. Hiện nay, tôi đang làm thực tập sinh cho một nhà hàng tại Mỹ. Thấy vậy, đám bạn cùng lứa với tôi trầm trồ thán phục ” Sao mày giỏi vậy H”? Tôi cười nhẹ rồi đáp: ” Bạn cứ cố gắng, cứ đam mê rồi bạn sẽ đạt được ước mơ của mình”.  Tôi cũng đã mở một trang web để nhằm lan tỏa những trải nghiệm và chia sẽ những kỹ năng cho các bạn muốn thực hiện ước mơ như tôi.

Thế đấy, tôi biết chắc rằng ai trong chúng ta cũng có ước mơ nhưng để biến nó thành hiện thực thì đòi hỏi bản thân phải nỗ lực thật nhiều và có thêm chút may mắn, rồi cũng sẽ tới bạn đạt được ước mơ thôi. Hãy cùng tôi biến những ước mơ của bạn thành hiện thực nhé. Tôi làm được và bạn cũng thế.

Teresa Quyên

Facebook
Twitter
Email

Có thể bạn quan tâm

Mới cập nhật

Ý Thức Hệ Trong Gia Đình – Phần 2 (Tiếp Theo)

Ý Thức Dân Tộc Xã Hội – Ý Thức Hệ

Ý Thức Dân Tộc Xã Hội – Ý Thức Hệ