Trong cuộc sống đương đại, chuyện vợ chồng bất hòa đương nhiên sẽ thường xuyên xảy ra. Từ những chuyện lớn lao cho đến những vụn vặt đời thường, sống chung dưới một mái nhà kiểu gì cũng sẽ đụng chạm nhau, nhẹ thì xích mích bằng lời, nặng thì lườm nguýt rồi “chiến tranh lạnh”, miễn sao bản thân cảm thấy “hả hê”, mình là người “chiến thắng” duy nhất. Đúng là khi yêu thì còn “giữ kẽ” và cố gắng nhường nhịn nhau, còn đến lúc nắm tay về chung nhà thì mới hiểu được cái câu “gây lộn như cơm bữa”. Gia đình tôi sau bao năm tháng sống hạnh phúc cùng nhau, kinh nghiệm đúc kết được rằng, nhà cửa yên ấm lâu bền, thỉnh thoảng nên cãi nhau một tí thôi, xem đó như một cách giải tỏa căng thẳng hôn nhân cũng như trút bỏ đi những nỗi niềm trong lòng vốn dĩ nhiều tâm sự.
(Hình minh họa)
Mới hôm qua đây thôi, được ngày cuối tuần thảnh thơi, hai vợ chồng rủ nhau dạo phố, cà phê quán xá, rảnh rỗi ngắm phố phường đông vui, nhộn nhịp. Bàn về những câu chuyện công ty, bạn bè, chuyện nhà cửa, thậm chí “tám” cả những chuyện về thế giới ở tận đâu, tóm lại là đủ thứ chuyện trên đời. Câu chuyện hai vợ chồng vui vẻ lắm, cứ thế hí hửng, hăng say rồi lên cao trào, hào hứng quá thế là từ tranh luận đẩy lên thành bất đồng dẫn đến tranh cãi… Thế là còn đâu buổi chiều tươi đẹp của “cặp đôi già” đang “hâm nóng” tình cảm thuở mới yêu? Từ cái nắm tay cười đùa giờ chuyển sang trạng thái “chiến tranh lạnh”, mặt mũi cau có, lườm nguýt… Mà có phải chuyện gì to tát, nghiêm trọng gì đâu chứ, chỉ là vì những câu chuyện “lãng xẹt” trên trời, dưới đất, chuyện thế giới, chuyện người ta… chứ chẳng liên quan gì đến mình.
(Hình minh họa)
Uống ực ly cà phê nhạt nhẽo tan đá tự bao giờ, tôi hậm hực: “đi về”, anh chồng không thèm nói tiếng nào, cái mặt cau có, đáng ghét bước nhanh ra cửa, người đi trước người đi sau không một tiếng nói cứ thế về đến nhà lúc nào không hay. Lòng tôi ấm ức ghê lắm, đàn ông gì mà hep hòi thế nhỉ, giận là cho giận luôn thế à, đã thế thì “mình sẽ cho biết tay”, tôi thầm nghĩ trong hả hê. Đương nhiên, theo đó là chuỗi ngày “lặng im” của cả hai, chẳng ai nói ai, cần giao tiếp gì cũng chỉ là cộc lốc, trống không, mặt nặng mày nhẹ…, việc ai nấy làm, không đụng chạm.
Tôi thì vẫn thế, sáng đi làm, vẫn trang điểm, mà không, trang điểm kỹ hơn và đẹp hơn, chọn đầm cũng xinh xắn hơn, phải đẹp để gây sự chú ý mà với cũng muốn chọc tức anh chồng nữa, hihi. Tối về, ôm điện thoại nhắn tin, tám chuyện với mấy con bạn thân, cười nói chuyện về nhỏ này, nhỏ kia, thằng này, con kia bồ nhau, đẹp xấu thế nào…, ôi đủ thứ. Thoáng liếc qua anh chồng, đi ra vô bắt đầu đá chỗ này, khua chỗ nọ…, lòng tôi mừng thầm “cho bõ ghét nhé, cái tội dám chọn giận ta”. Bất chợt anh chồng chạy tới “thôi nha, giờ muốn sao, vậy đủ rồi nha, vừa lòng chưa”, “ chưa đó”: tôi nói lẫy, “trời, vậy còn chưa nữa hả, anh đủ mệt rồi đây này?”: anh chồng tiếp lời kèm chiêu cú đầu “yêu” với vợ, tôi xị mặt quay đi lén cười khúc khích, may thật, cuối cùng “cuộc chiến” cũng kết thúc rồi. Vợ chồng là thế đó, những va chạm, mâu thuẫn sẽ phải có khi chung một mái nhà, nhưng cơn giận nên dăm ba ngày thôi, để rồi mau chóng trở về lại những tháng ngày đầm ấm và vui vẻ cùng nhau.
Câu chuyện nho nhỏ của tôi trên đây có thể xảy ra ở bất cứ gia đình nào, mâu thuẫn vợ chồng có thể đến từ những điều nhỏ nhặt, đời thường nhất chứ không chỉ từ những vấn đề lớn lao khác. Hương vị hôn nhân trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, cung bậc, nồng nàn, ngọt ngào của tình yêu như ngày đầu son rỗi, đầm ấm, vui vẻ như tết đến, xuân sang, có lúc sẽ lạnh nhạt vì mâu thuẫn, bất đồng. Hai con người xuất thân từ hai môi trường sống khác nhau, găp nhau, yêu thương và gắn bó, có thể hòa hợp cùng nhau dưới một mái nhà là điều không dễ dàng, cần sự nỗ lực và cố gắng dài lâu. Đôi khi, những va vấp, buồn bực mỗi ngày trong cuộc sống đời thường, nếu mỗi người thiếu đi sự cân bằng khi trở về gia đình, cũng sẽ vô tình tạo nên những cuộc cãi vã không đáng có. Cuộc sống ngoài kia vốn dĩ đã phức tạp, nhà là nơi để về, là điểm tựa của sự bình yên, trao nhau năng lượng tích cực, vui sống là điều mà chúng ta luôn khát khao và hướng tới.
(Hình minh họa)
Với tôi, sau những “ trận chiến”, tôi luôn ngẫm lại rằng, những ngày tháng bên nhau, có cười nói cũng sẽ có cãi vã, còn thấy tầm quan trọng của nhau là hạnh phúc lắm rồi. Trải qua cảm giác giận hờn, mới hiểu được nhau hơn, hiểu được niềm hân hoan, hạnh phúc khi được cười nói, vui vẻ trở lại, niềm vui nhỏ bé nhưng ngọt ngào biết bao. Có giận có thương mới chính là cung bậc, thú vị gắn kết tình cảm vợ chồng. “Giận thì giận mà thương thì thương”, chỉ một chút cãi nhau thôi, một chút giận nhau thôi để hương vị gia đình chúng ta thêm nồng nàn và ấm áp.
Hôn nhân là hành trình của hai con người đầy khuyết điểm tìm thấy nhau và rồi nên duyên. Những va chạm, sai lầm, tranh cãi… là tất yếu xảy ra, cần lắm sự bao dung, nhường nhịn, tôn trọng và bổ sung cho nhau những thiếu sót. Sóng gió lớn mấy cũng qua đi khi trời quang mây tạnh, hãy luôn là bờ vai, chỗ dựa vững vàng, ấm áp cho nhau để gia đình mãi là nơi yên bình, đong đầy hạnh phúc. Gác lại những ưu phiền, mệt mỏi thường ngày sau cánh cửa, giữ lại cho mình một trái tim nồng ấm, vui vẻ bên tổ ấm thân thương.
Anh Anh